Có những lúc khó mà giữ bình tình, khó mà ôm con, hôn con, khi mà mẹ đã mệt và trong đầu thì biết bao nhiêu thứ để suy nghĩ.
Mẹ: Ron ơi, lên giường đi ngủ đi con.
Ron: Hong, con hong muốn đi nhủ (ngủ).
Mẹ: Tối rồi, mẹ còn phải làm việc nữa.
Ron: Hong, con hong muốn đi nhủ.
Mẹ: Con đi ngủ.
Ron: Mẹ ơi con bịnh rồi (giả bộ ho).
Mẹ: Bịnh thì phải đi ngủ cho hết bịnh.
Ron: Mẹ ơi con khát nước.
Mẹ: Ừ ra đây mẹ rót nước cho con uống.
(Sau khi uống nước xong thì nó nhảy cà tưng cà tưng).
Ron: Con hong muốn đi nhủ, con muốn chơi.
Mẹ: Khuya rồi con. Mẹ cũng mệt rồi. Mà mẹ cũng cần làm việc nữa.
Ron: Con muốn nghe nhạc.
Mẹ: Mẹ hát con nghe nha?
Ron: Con muốn nghe nhạc trong điện thoại mẹ.
Mẹ: (mở nhạc lên)
Ron: Hong phải bài đó.
Mẹ: Con thích bài nào?
Ron: Năm con vịt con (Five little ducks).
Mẹ: Ừ, mẹ mở rồi.
Ron: Con không thích người đó hát, con thích người khác hát.
Mẹ: Ron, haiza mẹ nghĩ mẹ sắp bực mình rồi đó. Mẹ đi làm cả ngày mệt rồi. Không lẽ mẹ tét vô đít con sao?
Ron: Mẹ quýnh đi (dám thách cả mẹ).
Mẹ: Uh, đưa cái đít đây.
Ron: Con không đưa cái đít cho mẹ.
Mẹ: Mẹ cứ lấy cái đít của nó. Đưa đây (kéo quần nó xuống tới mông).
Ron: Mẹ làm gì?
Mẹ: Mẹ cắn cái đít. Mẹ đói bụng rồi. Mẹ chưa ăn gì cả. Cái đít này ngon quá!
Rồi mẹ hun ổng, ôm ổng. Mỗi lần lên cơn giận thì mẹ lại lôi (mấy) ổng lại hun, ôm.
Rốt cuộc thì ông Ron cũng lăn ra ngủ, ông Rô thì ngủ trước đó rồi, còn ông Rơm lớn nên biết nghe lời mẹ hơn. Giữ được bình tình không dễ, nhưng giữ được rồi thì những cái khác sẽ trôi qua nhẹ nhàng hơn.
Tranh thủ chớ, mười mấy hai chục năm nữa là mấy ổng ôm gái, hun gái, theo gái rồi, và con GÁI MẸ này nằm bơ vơ tự hỏi “Tui sẽ có bao nhiêu đứa cháu nội?”