Bữa nào không kềm chế mà la Rơm thì tối mẹ phải nằm ôm bù.
Mẹ: Hồi sáng mẹ la con, con có buồn hông?
Rơm: Dạ có, con buồn.
Mẹ: Ừ, mẹ cũng biết con buồn mà. Mẹ đâu có muốn vậy đâu, tại con không chịu nghe lời mẹ nên mẹ bực, mẹ la con đó. Nhưng mà mẹ la hết hồi thì thôi, chứ mẹ thương con lắm mà, vì con là con của mẹ mà, vì con là cục vàng của mẹ mà.
Rơm: Dạ
Mẹ: Lần sau con phải nghe lời mẹ nghe hông? Chứ nếu không thì mẹ bực, mẹ la, mẹ buồn là MẸ BỆNH MẸ CHẾT RỒI KHÔNG AI Ở VỚI CON ĐÓ.
Rơm: Dạ, nhưng mà mẹ đừng có la con nữa nghen!
Mẹ: Ừ, mẹ sẽ không la con nữa, nhưng con phải nghe lời mẹ nghe hong?
Rơm: Dạ. Mẹ đừng có la con nữa nghen. Mẹ la con thì CON BUỒN CON BỆNH RỒI CON CHẾT RỒI KHÔNG AI Ở VỚI MẸ ĐÓ.
Thằng tóa, chỉ chờ có nhiêu đó thôi à.