Nàng làm bánh Trung Thu (thí nghiệm lần 2), chàng hăng hái xắn tay vô phụ (rất nhiệt tình). Bánh nướng lần 1, nàng nói phải xịt nước vì “công thức nó nói dzậy á”, chàng bảo: “Em cứ nghe lời anh, không cần xịt nước. Anh nấu bếp mấy năm nay rồi (chàng từng có nhà hàng), mấy vụ này anh kinh nghiệm lắm (rất tự tin, dứt khoát). Cứ quết trứng vô, nướng tiếp cho anh.”
Nàng tự nhủ: “Đằng nào thì anh cũng là… người ăn mà. Thôi kệ, thích thì chiều.”
Nói ra thiệt là đau lòng, bánh nướng xong, tét lét! Nàng mếu máo nói: “Anh thấy chưa, em nói là phải xịt nước mà!” Chàng nhìn cái bánh thấy tét thiệt, nên mới gật gù đồng ý: “Thôi giờ xịt cũng được!” Thế là xịt. Tuy nhiên, trong niềm đau (bụng) chôn dấu cùa nàng, bánh đã tét, tức là nó đã tét.
Nàng nói: “Phải đợi mấy ngày nữa mới ăn thử anh à.” “Mấy ngày lận hả? Thôi anh đợi không được đâu!”
Thế là cắt bánh ra. Nàng chỉ nếm một miếng cho có lệ, còn chàng thì ngồi “lủm say sưa” gần nửa cái (cái bánh lần này nó quành tráng lắm, chừng 250gr).
Nàng ngồi đó, thất vọng ghê gớm. Vì nghĩ lần 2 phải khá hơn lần 1 chứ, bất mãn dễ sợ. Hơi nản rồi nha. Phần vỏ hơi mỏng, và nhân hơi nhiều. Nàng bực bội nghĩ đến cái cân mắc dịch. Cân một cục bột 5 lần ra 5 kết quả khác nhau!
Trong khi nàng đang ghi lại nhật ký thương đau này thì chàng chìa cho nàng miếng bánh còn lại: “Ngon quá em, tại anh mới ăn cơm xong no quá; chứ không anh ăn hết luôn đó.” Nàng không nói gì, nghĩ đến sự nỗ lực phi thường và vô bờ bến của chàng trong những ngày sắp tới để xơi hết khoảng 1kg bánh còn lại. “Thôi ráng nha anh, ráng lên anh yêu. Xin lỗi anh rất nhiều, em mới giảm được 2kg, em không muốn lên cân, em không thể chia sẻ gánh nặng này với anh.”
Kết luận: Rừng không thể có hai cọp, nước không thể có hai vua, nhà không thể có hai… đầu bếp. Lần sau làm bánh, nhất định phải dụ chàng đi đâu đó, hoặc chuốc rượu cho chàng xỉn quắc cần câu.
Trời quơi, hỏi ai có chồng giỏi nội trợ và quán xuyến việc nhà mà khổ như tui không?
(Đây là một lời than thở trong hãnh diện, hoặc có thể nói cách khác là một sự hãnh diện trong niềm than thở).
Câu chuyện đến đây kết thúc, xin cám ơn sự theo dõi của quý vị. Hẹn gặp lại quý vị trong chương trình… sang năm.