Ăn xong chừng một tiếng, mẹ nói:
– Rơm ơi đi ị đi con! Bác sĩ dặn rồi đó có nhớ không? (Bụt chùa nhà không thiêng, phải bác sĩ nói mới có tác dụng)
Rơm: Dạ nhớ.
Mẹ: Bác sĩ dặn con ngồi toilet bao lâu con nhớ không?
Rơm: Dạ nhớ, ngồi một phút.
Mẹ: Mười phút mà!
Rơm: Một phút mà!
Đối với nó mười phút hay một phút cũng không có gì khác nên mẹ không nói nữa mà “bàn giao” cho ba rồi vô phòng với em.
Lát sau (ghi lại đoạn hai cha con nó nói chuyện)
Rơm: Ba ơi con ị xong rồi! Ị xong rồi, ị…xong rồi (hát).
Ba (đang bận làm gì đó): Sao lẹ vậy con?
Rơm: Con ị hai cái rồi mà! (Cái = cục) Con ị một phút rồi.
Ba: Chưa tới một phút mà. Sao ị gì có hai cục vậy? Ị nữa đi.
Rơm: Thôi được, để con ị thêm ba cục nữa rồi con kêu ba nghen!
Ba: Ừ.
Mẹ ngồi trong phòng, chịu không nổi thêm một phút nào nữa!